Một ngày trọn vẹn tại Đại học Naresuan - Thái Lan
1. Ăn sáng
Sáng nay, khi vừa bước vào nhà ăn của khách sạn để dùng bữa sáng, ánh mắt mình chạm ngay vào câu hỏi lớn trên bức tường bên trái lối đi: “How do you feel today?” – “Hôm nay bạn cảm thấy thế nào?”. Và đối diện, bên kia tường, là câu trả lời: “Feel good.” – “Cảm thấy rất tốt.”
Một cặp đối thoại giản dị mà sâu sắc – và mình thầm nghĩ, đây chính là đoạn hội thoại mà mình cần tự nhắc mình mỗi sáng, mỗi khởi đầu của ngày mới.
Mình dành khoảng 30 phút thong thả thưởng thức bữa sáng trong không gian xanh mát, tiếng chim líu lo, nhìn ngắm cặp sóc nô đùa trên cành cây trước mặt. Bỗng nhiên, hình bóng người mình yêu hiện lên trong tâm trí. Nhạc nền trong nhà ăn chợt vang lên bài A Thousand Years, đúng ngay đoạn:
“And all along I believed I would find you
Time has brought your heart to me”
(Mình luôn tin rằng mình sẽ tìm thấy anh,
Thời gian đã đưa trái tim anh đến với mình.)
Mình chợt mỉm cười – thì ra không cần chủ động bật nhạc làm gì, chỉ cần lắng nghe thật sự, âm nhạc nội tâm sẽ tự cất lên giữa những âm thanh đời thường.
Rồi mình tự nhủ: “Mình phải tận hưởng hành trình này – một mình - lúc này.”
Đi dạo ngang qua sân bóng đá, mình thấy một tấm biển lớn ghi rõ: Cấm hút thuốc và uống rượu tại đây.
Một thông điệp mà mình hoàn toàn ủng hộ. Bỏ thuốc và tránh rượu luôn là lời khuyên căn bản trong mọi buổi tư vấn cho bệnh nhân – và cũng là một trong năm giới quý báu của đạo Phật, trong đó giới thứ năm dạy rằng không nên dùng các chất gây nghiện (kể cả rượu, thuốc lá, ma túy…) vì chúng làm tâm trí lu mờ và tạo nên sự lệ thuộc.
2. Đề tài nghiên cứu
Sau khi ăn sáng ngon lành, mình trở về phòng khách sạn và dành trọn 3 tiếng đồng hồ để đọc luận văn tiến sĩ của Thục Anh – một công trình khiến mình thực sự hứng thú và trân trọng. Đề tài nghiên cứu của Thục Anh là một chủ đề mới mẻ và thiết yếu: “Việc sử dụng thảo dược ở bệnh nhân mạn tính tại Việt Nam: nguy cơ tiềm ẩn và nhận thức của dược sĩ.”
Thục Anh đã rất nỗ lực để triển khai đề tài này một cách bài bản và công phu: từ tổng quan hệ thống, khảo sát định lượng trên hơn 600 bệnh nhân mạn tính tại hai bệnh viện, cho đến phân tích các phát hiện đầy giá trị. Một trong những điểm gây ấn tượng mạnh là: gần 50% bệnh nhân sử dụng thảo dược, nhưng hơn 90% trong số đó không thông báo với bác sĩ điều trị. Đề tài cũng làm rõ nhiều nguy cơ tiềm ẩn do tương tác giữa thuốc – thảo dược và thảo dược – thảo dược.
Điểm thú vị hơn cả là phần nghiên cứu định tính: Thục Anh đã thực hiện phỏng vấn sâu 10 dược sĩ từ bệnh viện và nhà thuốc cộng đồng để ghi nhận những suy tư thực tiễn từ chính người trong ngành: từ lợi ích, nguy cơ, đến rào cản trong hoạt động tư vấn sử dụng thảo dược.
Mình nghĩ đây không chỉ là một đề tài khoa học, mà còn là một tiếng chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ và cần thiết – dành cho cả bệnh nhân, bác sĩ và dược sĩ trong bối cảnh hiện đại nơi thảo dược đang ngày càng được ưa chuộng, nhưng chưa được quản lý đúng mức.
Mình thật sự ấn tượng với sự trưởng thành nhanh chóng trong tư duy và phương pháp nghiên cứu của Thục Anh. Sự nỗ lực ấy càng toả sáng dưới sự hướng dẫn tận tâm của cô phó giáo sư Chuenjid Kongkaew, những góp ý sâu sắc về phương pháp luận và tầm nhìn vĩ mô của Giáo sư Micheal Heinrich – một chuyên gia danh tiếng đến từ Anh quốc. Bên cạnh đó là những gợi mở thông minh, giàu chiều sâu của cô phó giáo sư Nanteetip và sự điều phối chuyên nghiệp, mạch lạc từ Thầy Trung (UPNT) – một chủ tịch hội đồng trẻ tuổi nhưng bản lĩnh và điềm đạm.
Không khí buổi bảo vệ thật đặc biệt – cởi mở, thẳng thắn và đầy thiện chí, với mục tiêu chung duy nhất: nâng cao chất lượng nghiên cứu và thúc đẩy khả năng ứng dụng thực tiễn. Ngay sau đó, cuộc trao đổi hiệu quả giữa lãnh đạo Khoa Dược của UPNT và Khoa Dược Đại học Naresuan đã mở ra nhiều hy vọng về những hợp tác ý nghĩa trong tương lai gần.
3. Khám phá không gian học thuật và thiên nhiên của Đại học Naresuan
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ nghiên cứu và “ngoại giao học thuật”, mình không thể cưỡng lại việc dành thời gian khám phá khuôn viên (campus) tuyệt đẹp của trường. Mình thật sự ấn tượng với hệ thống giá trị cốt lõi và bản sắc sinh viên mà Đại học Naresuan xây dựng – những từ khoá đơn giản nhưng mang nội hàm sâu sắc, gợi mở các giá trị nền tảng cần được nuôi dưỡng lâu dài.
Và rồi, mình bị chinh phục hoàn toàn bởi không gian xanh mướt, thanh bình của trường: những hàng cây tươi tốt, hồ súng rộng lớn nằm lặng lẽ dưới ánh nắng, và cảm giác bình yên bao trùm cả không gian.
Mình đã thầm nghĩ: nơi đây như một thiên đường nhẹ nhàng – đang âm thầm nuôi dưỡng những mầm xanh tri thức của đất nước Thái Lan.
4. Thăm bệnh viện trường
Cuối ngày, mình may mắn được dẫn đi tham quan bệnh viện trực thuộc trường Đại học Naresuan. Ấn tượng đầu tiên là khu khám bệnh ngoại trú được tổ chức rất khoa học và hợp lý. Bệnh nhân tự đo huyết áp bằng máy tự động, sau đó được điều dưỡng ghi nhận triệu chứng. Nếu là bệnh nhân tái khám và đã có chỉ định xét nghiệm từ trước, họ sẽ thực hiện xét nghiệm trước khi đến trực tiếp phòng khám của bác sĩ. Vì vậy, giờ khám bắt đầu từ 9h sáng để đảm bảo bác sĩ có kết quả xét nghiệm đầy đủ trước khi đưa ra quyết định điều trị. Sau khi nhận thuốc, nếu cần, bệnh nhân sẽ được giới thiệu đến phòng tư vấn sử dụng thuốc của dược sĩ – một quy trình phối hợp chuyên nghiệp và hiệu quả.
4. Ăn tối và nghe nhạc
Buổi tối, cả nhóm ăn mừng bằng một bữa tối ngon lành tại khách sạn danh tiếng. Tình cờ, mình được chụp ảnh cùng một nhóm học sinh cấp 2 đang chuẩn bị biểu diễn văn nghệ cho một nhân vật quan trọng liên quan Hoàng gia Thái Lan. Mình bật cười nhẹ với chính mình vì sự trùng hợp đầy duyên may. Nhìn các em trong trang phục truyền thống, trang điểm kỹ lưỡng, mình thấy rõ niềm tự hào và sự tiếp nối văn hóa trong thế hệ trẻ Thái Lan. Họ đang là người giữ hồn âm nhạc truyền thống, và điều ấy thật sự chạm đến trái tim mình.
Bữa ăn trở nên ấm áp hơn khi được chia sẻ với hai đồng nghiệp đáng yêu. Câu chuyện trên bàn ăn vẫn xoay quanh nghiên cứu khoa học – từ ý nghĩa sâu sắc của dữ liệu, tính ứng dụng, đến tầm quan trọng của trung thực trong nghiên cứu, tôn trọng nguyên tắc cốt lõi về chất lượng, và cuối cùng là xây dựng mạng lưới hợp tác học thuật (network). Mỗi câu chuyện đều khiến mình cảm thấy tâm đắc.
Và rồi, điểm chạm cuối cùng của ngày là âm nhạc ngoài trời vang lên nhẹ nhàng tại khuôn viên nhà hàng. Mình không hiểu lời bài hát, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng một cảm giác an yên dâng lên trong lòng.
Nếu sáng nay bức tường khách sạn hỏi mình:
“How do you feel today?”
Thì giờ đây, mình có thể trả lời bằng cả trái tim:
“Feel good – and deeply grateful.”/Mình cảm thấy may mắn và biết ơn.